Mình ra hiệu ly cafe sữa trong khi vẫn đang nói chuyện với 1 khách hàng qua điện thoại và sau đó cuối đầu nhắn tin. Chặp ngẫng đầu nhấp ly cafe, và lướt mắt nhìn xung quanh như 1 thói quen.
Bất chợt, ánh mắt mình dừng lại ở phía bàn chếch về phía bên phải, khi ở đó có cô gái xinh xắn với ánh mắt đen sâu và nụ cười tỏa nắng nhẹ nhàng khẽ gật đầu như chào mình xã giao và 1 ngón tay đặt lên môi thật duyên dáng và đáng yêu. Mình cũng mĩm cười và gật đầu chào lại.
Tim mình lúc đó như loạn nhịp, có lẽ ở cấp số 12, giật cấp 15. U40 mà vẫn mình ko nên vậy đó. Khổ thân. Mà phải công nhận là bé đó xinh thật.
Rất nhanh sau đó, mình giả vờ quay lại với đạo mạo chỉnh trang, nghiêm túc và lướt lướt điện thoại. Nhưng thực ra là như vô hồn, đầu óc đang loạn xạ nghĩ về cô bé đó. Phải chăng duyên tiền định rồi ta? Vạn sự tùy duyên. Mình hay nói vậy khi có ai hỏi: khi nào cưới vợ? Và có lẽ hôm nay duyên đã tới? Tay thì lướt lướt, tim thì loạn xạ, đầu óc thì rối tung. Ôi U40 chưa vợ.
Sau đó, bé đứng dậy dường như hướng về phía mình, vì mình mắt nhìn điện thoại nhưng ko ngừng giấu liếc nhẹ bàn cô bé. Bão đã lên cấp 15 và giật cấp 18 theo nhịp đập tim mình. Mình ngẫng đầu lên rồi đứng dậy khi thoáng thấy cô bé tiến về và như sắp dừng lại ở bàn mình. Dừng lại và vẫn giữ nụ cười tỏa nắng, cô bé nhẹ nhàng:
- Anh ơi, môi anh dính hành kia.
Má ơi, nghe xong là tuột cảm xúc luôn. Muốn độn thổ ngay lúc đó. Thâu chứ quê...quê ... từ quê ...tới phố luôn.
Mình khẽ nở nụ cười và lí nhí cám ơn. Khi cô bé chào mình rồi hướng tới nhà vệ sinh, mình nhanh chóng vẫy bạn phục vụ lại, tính tiền rồi chuồng thẳng.
PS: Hihi chúc cả nhà cuối tuần thật thư thái và nhiều niềm vui!