Có lần sau khi xem phim xong, tầm 22h hơn rồi, tụi mình ghé quán hủ tiếu gõ ăn khuya, hình như trên đường 3/2. Dựng xe xong, em vào ngồi bàn, mình tới quầy xe hủ tiếu gọi món. Vừa gọi xong thì bé hủ tiếu buộc miệng hỏi:
- Ủa sao nay anh đi có mình ênh hà? Còn chị đâu anh?
Mình ngớ người và theo phản xạ, mình quay sang nhìn em. Em cũng nhìn mình với ánh mắt ko thể miêu tả. Bé bán hủ cũng nhìn 2 tụi mình rồi ra vẻ hiểu chuyện.
- À em nhầm. Xin lỗi anh chị nhen! Anh vào bàn ngồi đi. Em mang ra liền đó.
Mình cũng ko biết nói gì với bé bán hủ tiếu nữa. Cứng họng luôn. Và xin thề, đây là lần đầu mình ghé quán.
Và sau đó là 1 bữa ăn khuya nặng nề. Ko đứa nào ăn hết tô (mặc dù mình đói bụng lắm).
Từ quán cho đến trên đường đi, giải thích thế nào em đều ko chịu nghe. Và thế là chuyện gì đến rồi cũng đã đến. Sau hơn 1 tháng giận nhau thì em nói lời chia tay.
Sau này, có lần tình cờ ghé quán hủ tiếu cũ, lại gặp người cũ. Cô bé bán hủ tiếu lại hỏi:
- Ủa sao nay anh đi có mình ênh hà? Còn chị đâu anh? Lâu quá anh mới lại ghé quán.
Đỗ giá thiệt chứ, mình nghe mà muốn nhồi thịt bao tử. Cố ghìm bản thân và trả lời qua loa.
- À, anh đi 1 mình.
Đó là lần cuối cùng mình ghé quán này và thề ko bao giờ quay lại.
Chuyện tình của mình kết thúc vậy đó. Bởi 1 câu hỏi nhầm mà làm mình ế đến bây giờ.
Lỗi ko phải do mình, cũng ko phải do em. Chỉ tại nhỏ bán hủ tiếu nhiều chuyện.