CLIP 2 (VỀ CHÀNG TRAI MỚI VÀO CÔNG TY)
Xin chào cả nhà! Hôm nay Trang cảm thấy thoải mái và tự tin hơn khi ghi hình clip thứ 2 nha. Nói nhỏ nhen, mình phải tập nói, độc thoại offline như một con điên í. Để quen dần hơn đó mọi người.
À, vừa rồi mình có xem lại clip 1, mình tự hỏi sao lại khởi đầu clip lại là “Xin chào cả nhà” vậy ta? Ý mình clip là nhật ký, thường là tự nói, tự xem những tâm sự, dòng suy nghĩ của mình là chính. Nhật ký thì đâu phải để ai cũng xem được đâu đúng hông? Vậy thì “xin chào cả nhà” để làm gì? Và cách nói giống như chia sẻ đến mọi người vậy.
Đúng rồi đó cả nhà. Nhật ký này trước tiên là lập ra cho mình, có thể chia sẻ, tâm sự những gì mà mình hầu như không biết nói với ai, và tự nói ra cho nhẹ lòng. Một phần nữa, mình muốn chia sẻ cảm nghĩ của mình, như mình đã nói ở clip trước, mình sẽ “public” để nhiều người có thể đọc nó, với hy vọng nó sẽ giúp ích phần nào cho những ai xem kênh của mình sau này nhé.
Hây dà, hình như mình lại lan man nữa rồi. Thôi, mình quay lại với nội dung mà mình định kể với mọi người như đã hứa ở clip trước nha. Đó là anh chàng mới vào công ty mình. Anh này làm bên bộ phận Sales. Mình xin phép không nói tên của anh ấy ra đây nhé. Còn mình làm bên bộ phận marketing ở công ty nha mọi người.
Anh quê ở miền Trung, hơn mình 4 tuổi. Mình nghe nói đàn ông miền Trung bảo thủ và gia trưởng lắm. Không biết anh này có vậy không. Mới vô công ty hơn một tháng mà đã bày trò trêu chọc mình rồi, tưng tửng và đôi khi giỡn nhây lắm. Nói chung, cao ráo, dễ nhìn. Thấy chững chạc, đàng hoàng đó, trừ những nhây ra thôi. Không biết thực chất sao. Nghe nói đâu anh này nhảy việc dữ lắm, làm tùm lum ngành nghề hết trơn. Giờ lại nhảy qua bên bất động sản của công ty bên mình. So với độ tuổi 28 của anh ấy mà mới tham gia vào nghề bất động sản là coi như khá muộn rồi đó. Ở công ty mình, thường Sales mới còn trẻ lắm, đa số mới ra trường thôi. Còn ở độ tuổi như anh ấy thì đa số là có thâm niên và lên làm quản lý hết rồi. Anh ấy cũng làm quản lý ở các công ty cũ. Nghe nói đâu thu nhập không như kỳ vọng, và muốn chuyển qua bên bất động sản với hy vọng có thu nhập cao hơn. Không biết làm được không và chịu đựng với nghề được bao lâu. Mà như vậy là có ý chí đấy chứ. Từ quản lý mà giờ chịu đi làm nhân viên quèn thì chắc có quyết tâm lắm. Thấy có chịu khó học hỏi. Bên bất động sản thì mọi người biết rồi đó. Bán được thì hoa hồng nhiều thật. Nhưng không dễ tí nào. Tỷ lệ đào thải cao lắm mọi người. Đa số không chịu được 3 tháng đâu. Hoặc tự nghỉ, hoặc bị cho nghỉ. Không biết anh này chịu được bao lâu. Thấy cũng tội.
Nói nhỏ nha, mình cũng có chút chút cảm tình đó. Nếu không thì đã không nói ở trên này đâu đúng hông nè. Mà cảm tình thôi chứ không có gì đâu nha mọi người. Thấy làm việc được. Sếp có khen đó. Mọi người cũng quý lắm.
Ghét ở chỗ phòng marketing có 3 người, mà cần cái gì cũng dí mình hết trơn. Làm như mình rảnh lắm ấy. Còn buổi trưa nếu ở công ty là đu theo đi ăn cơm trưa với nhóm mình. Được cái mấy bữa nay mình có trà sữa hay nước trái cây miễn phí sau giờ nghỉ trưa đó nha. Mọi người đoán biết từ ai rồi đúng hông.
Như buổi chiều nay, hỏi mình rảnh không, nhờ training lại dự án mới The Diamond City. Công việc nhiều thật, mà chẳng lẽ không chỉ. Thấy chịu khó học hỏi, nghiêm túc và thành thật. Thôi thì sắp xếp training cho ổng. Một phần việc của mình thì nhờ nhỏ bạn làm giùm. Mới đầu mình dự kiến trong vòng 1 giờ thôi. Vậy mà kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ. Coi như bay tong mất của tui cả buổi chiều. Xong còn bảo mai đa tạ bằng chầu ăn trưa với trà sữa nữa chứ. Làm như tui tham ăn ham uống lắm. Bày trò hối lộ này nọ. Mà thôi, người ta có lòng thì mình có bụng vậy chứ biết sao giờ. Chẳng lẽ từ chối, sợ người ta buồn.
Mọi người biết sao thời gian training kéo dài vậy hông? Vì ảnh “ma mới” mà. Không biết gì hết trơn. Cái gì cũng hỏi. Nhiều khi mình bắt quạu luôn. Xù đầu thiệt chứ. Nhưng nghĩ lại thì chỉ biết thông cảm chứ sao giờ. Kênh dự án khó thiệt, nhất là với “ma mới” như ảnh. Nhiều thuật ngữ chuyên môn nữa. Lại trúng dự án này bự chà bá lửa. Có cả mấy block căn hộ và nhà phố, biệt thự nữa. Ảnh đã được sếp training rồi mà chắc nhiều quá, nuốt chưa trôi hết. Mình bảo sao không nhờ sếp hay đồng nghiệp hướng dẫn lại cho. Ảnh bảo sếp bận nhiều việc, còn đồng nghiệp thì lo tele kiếm khách, với có việc hết rồi. Không biết có đúng hoàn toàn vậy không, hay muốn gì ở tui đây. Hây dà, khổ thiệt chứ. Tự nhiên mắc nợ hà.
Training xong dự án rồi, còn hỏi tui chỉ giùm mấy chiêu digital marketing nữa chứ. Má ơi, biết tranh thủ ghê. Tui bỏ ra biết bao nhiêu chi phí, thời gian để tìm tòi, công sức để học, giờ biểu tui truyền nghề lại là sao? Mà tính mình hay thương người, giúp người nên có bao nhiêu là “móc lòng, móc ruột” ra chỉ hết. Đừng hiểu nhầm nha mọi người. Với ai mình cũng đều như vậy hết chứ không riêng gì với ảnh đâu nha. Nói chứ, mình giúp người ta, người ta làm được, bán được hàng, có hoa hồng, mình cũng vui lắm. Tự nhiên thấy mình có ích, có giá trị vậy thôi. Có bạn còn lại quả cho mình nữa kia. Đa phần là mình không nhận. Chỉ số ít trường hợp các Sales cũ nài nỉ quá, với mình thấy có doanh số tốt, chật, thôi nhận một ít cho các bạn vui và chỉ một lần duy nhất thôi à. Chứ thiệt tình mình không muốn nhận như vậy đâu. Mình biết các bạn chi phí này nọ nhiều, rồi chi phí tiếp khách, chi phí chăm sóc khách hàng, rồi có khi chiết khấu ngược lại cho khách nữa… Với chốt được một giao dịch đâu có dễ, trầy vi tróc vảy đó chứ. Trước mình có định nhảy vô Sales đó chứ, mà thấy căng quá. Thôi an phận marketing cho rồi. Chỉ cần mua cho tui ly trà sữa hay ít bánh trán trộn, xoài lắc là tui vui rồi nha.
Mà mới 28 tuổi thì đâu phải già lắm đâu. Mình hỏi mấy cái app và phần mềm hỗ trợ tìm khách hay tiếp cận khách hàng, đều không biết hết trơn. Có cái thì bảo mới nghe các bạn Sales chỉ, mà chưa rành. Tui nghi ngờ, không rõ là không biết thiệt, hay là cố tình nhây trêu tui đây. Nửa tin nửa ngờ thiệt chứ. Dù gì thì đã từng là trưởng phòng của mấy công ty trước mà. Mình thử vừa chỉ vừa cố tình “test” xem, thì có vẻ không biết thật. Đã vậy, còn chậm nữa chứ. Mấy cái dễ như dưa bở mà phải nói đi nói lại không dưới hai lần. Còn bảo người ta chỉ chậm thôi, chứ anh không rành, rồi nào là anh mù công nghệ nên tiếp thụ chậm lắm, thông cảm chịu khó giúp anh nha. Chứ không vậy thì tui làm gì giờ trời, chẳng lẽ quạu không chỉ nữa, hay đánh ổng. Mệt thiệt chứ. Mình hỏi “Ủa, lúc làm quản lý ở mấy công ty cũ, anh không áp dụng phần mềm hay công nghệ gì để hỗ trợ công việc hết à?” Anh ngây ngô bảo: “Những công ty cũ chủ yếu là sales B2B nên việc tìm kiếm thông tin khách hàng không khó lắm. Với anh chỉ tập trung khâu quản lý, hỗ trợ chốt hợp đồng. Có ứng dụng một số kỹ năng liên quan phần mềm, mà đó là phần việc của các bạn. Anh chủ quan với lười nên không chịu học. Giờ ngu luôn nè.” Trời, nói dễ thương ghê. Ngây thơ đến phát sợ thiệt chứ. Vậy là mình phải hít thở sâu, “calm down” mà chỉ ổng từ từ. Lúc đầu định có bao nhiêu là tung chiêu hết, mà thấy anh hơi chậm nên chỉ cái nào dễ ứng dụng và ưu tiên “free”. Chứ chỉ hết chắc cả ngày chưa biết có xong không. Đùa thôi, chứ sợ chỉ nhiều, anh rối đó mọi người. Thôi cứ chịu khó, chậm mà chắc, chỉ cái nào nắm cho được cái đó, và phải biết cách ứng dụng vào thực tế cho hiệu quả là tui mừng rồi. Giờ tui phải chịu khó sắp xếp thời gian để chỉ dần dần chứ biết sao giờ. Tự nhiên, rước cục nợ vào không biết. Nói vậy thôi chứ có phải anh muốn vậy đâu. Thấy chịu khó và chăm chú học lắm. Cố gắng lên! Đừng phụ công của tui là được nhen.
Sản phẩm tui đã “traning” kỹ lại rồi. Một số thủ thuật, chiêu thức “digital marketing” tui cũng chỉ rồi, còn “bonus” thêm mấy kỹ năng, tiểu xảo tìm khách, “chốt sales” mà tui lượm lặt được sau hơn hai năm trong nghề nữa, hứa với tui là trong vòng hai tháng nữa là sẽ có giao dịch đầu tiên. Giữ lời hứa và thực hiện cho được nha. Cố gắng lên! Chai zô!
Thôi hơi muộn rồi, hôm nay mình cảm thấy không được khỏe lắm. Đi ngủ thôi nha mọi người. Ngủ sớm cho khỏe và đẹp da nè! Bye bye!