CLIP 4 (DU LỊCH PHÚ QUỐC)
Hi, chào cả nhà! Lâu quá rồi, mọi người biết sao không? Sau clip hôm trước là mình nằm bẹp dí mấy ngày. Sau đó, tranh thủ xử lý nhiều việc nữa. Giờ mới có thời gian tí, với siêng tí nè. Thực ra là có lý do đó nha. Công ty mình mới có chuyến du lịch Phú Quốc xong. Trong hai ngày cuối tuần vừa rồi đó mọi người. Về mệt quá. Một phần là cứ bận “chat” với “anh trai mưa” nữa. Giờ tranh thủ làm cái clip. Mình sợ để lâu, không lên sóng, sẽ bị ì, riết lười rồi bỏ giữa chừng luôn, thì tiếc lắm.
Mình nói sơ về chuyến đi vừa rồi nha mọi người. Ai đã đến Phú Quốc rồi thì chắc khỏi phải nói há! Biển xanh, cát trắng, nắng vàng đúng chuẩn luôn. Đẹp, sảng khoái và đã lắm mọi người. Còn nếu ai chưa đi thì nên cố gắng đi cho biết nha. Chắc qua thông tin trên mạng thì mọi người đã nắm sơ qua ít nhiều. Tuy nhiên, thực tế trải nghiệm lại là câu chuyện khác nha. Đây là lần thứ 3 mình đến đây, mà vẫn thích. Đương nhiên là mình ở mỗi khu khác nhau nha mọi người. Đến đây thì mình thích tắm biển và lặn biển. Đi với công ty thì tham gia các trò chơi theo “team”, còn trước, mình đi với gia đình. Mình thích ở một nơi yên tĩnh và tự “chill” với bản thân mình và “feeling”. Nhắm mắt, tận hưởng bầu không khí mát rượi, trong lành, lắng đọng tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng gió lao xao, tiếng lá xào xạc, âm vang văng vẳng của các loại côn trùng… Tất cả hòa quyện như một bản nhạc du dương tưởng như không bao giờ kết thúc. Mình thích cảm giác đó. Như vậy có gọi như là một bà già, hay tự kỷ không vậy mọi người. Không biết nữa. Mình thích tận hưởng không khí như vậy lắm.
Thôi nghe chán quá phải không mọi người. Chắc như bà già thật. Mình chuyển qua đề tài ăn uống nha. Dù sao thì đây vẫn là sở trường của mình. Về các món hải sản, theo mình thì không có gì đặc biệt lắm. Dĩ nhiên hơn Sài Gòn nhiều, nhưng so với các vùng biển thì mình thấy không khác biệt gì lắm. Được cái là đồ luôn tươi rói không cần xoi mói; ngon ngọt chẳng lo nịnh nọt. Tuy vậy, mình vẫn ấn tượng các món ăn vặt hơn. Chuối nếp nướng nè, bánh bò thốt nốt nè, bánh khéo nè, nghe lạ không mọi người? Bánh khéo làm từ bột mì với các loại nhân đậu xanh hay dừa, khoai môn. Thanh, ngọt, đi kèm với ly trà sữa nữa là xập xình, dập dình luôn nha mọi người. Còn chuối nếp nướng nóng hổi, vừa thổi vừa ăn trong buổi tối se se lạnh của gió biển thì cứ ngất ngây như con gà tây luôn á. Thức uống thì có rượu sim. Chắc mọi người đều biết rồi đó. Mình thì thưởng thức ít ít “chill chill” chứ không nhiều. Hơi ngọt nên ướp lạnh uống mới ngon. Mình thì không thích uống rượu, mà rượu sim thì nồng độ nhẹ thôi, như vang vậy mọi người, nghe nói uống đẹp da nữa nên thôi ráng làm một ly.
Giờ mình chuyển qua “anh trai mưa” tí nha cả nhà. Sao ông này ám tui dữ không biết. Hôm đi chơi là ổng cứ kè kè theo mình. Lấy mũ rộng vành cho đội, lấy nước cho uống, lấy đồ tiếp năng lượng… Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Mà nói vậy chứ tự nhiên thấy mình có lỗi khi anh bị mấy bạn nam khác “đá xéo, đá xiên” đủ kiểu con đà điểu, “móc mỉa” như cây ba chỉa. Mệt thiệt chứ. Cũng may không đến nỗi nào. Và anh có vẻ không “care” mấy. Mong sao êm xuôi vậy là vui.
Tối thứ 7 hôm đó, mình với anh có không gian riêng. Sinh hoạt “team” xong kết thúc tầm 9h30. Mọi người tự do thả cửa. Đa số các anh nam thì gầy kèo nhậu, các chị nữ thì tạo nhóm “check in”, một số khác đi dạo phố. Mình với anh thì tìm không gian yên tĩnh trong resort. Mình thì thích vậy rồi. Còn anh có lẽ “có tuổi” hay sao đó, nên bảo là cũng thích thế. May mà có bạn đồng hành vậy đi cho đỡ buồn, khỏi bị ai nói là tự kỷ, với cũng đỡ … sợ.
Anh chuẩn bị mỗi người một chai nước lọc, một bịch bánh khéo, mở nhạc cao bồi Viễn Tây. Chỉ có vậy thôi là đủ “feeling” đến khuya rồi. Đề tài thì đủ hết. Từ vùng biển quê anh, tiềm năng du lịch như thế nào so với Phú Quốc; đến chuyện anh vào Sài Gòn nhập học, rồi đi làm; chuyện hồi học sinh, rồi sinh viên của mình; và kết thúc và đề tài lâu nhất là tình hình bất động sản, công việc hiện tại của hai người. Nghe anh kể nhiều khó khăn, rồi cạm bẫy, chiêu trò trong nghề mà thấy tội. Mình thì không lạ gì. Còn với tính cách của anh thì không dễ khi thâm nhập giai đoạn đầu với nghề như vậy. Mình chỉ biết động viên anh thôi. Với chia sẻ anh tất tần tật những gì mình biết. Nhắc nhở vài lời khuyên và định hướng để không bị sai đường. Bất động sản là cuộc chơi đường dài mà.
Trời càng về khuya, gió biển cứ vân vê và thỉnh thoảng rít qua làm mình cảm giác lạnh dần, mặc dù đã chuẩn bị áo khoác sẵn sàng rồi. Anh có lẽ cảm nhận được nên đã cởi áo khoác đưa mình choàng thêm. Anh bảo anh không lạnh, chỉ se se thôi và anh thích cảm giác đó. Không biết có phải anh nhường cho mình không, mà thấy có vẻ anh chịu được thật, còn mình thì cứ lo mình trước cái đã. Có chiếc áo của anh, mình như đươc truyền hơi ấm. Ấm thật. Không biết sao, cảm giác lúc đó tụi mình như cặp tình nhân. Và không lạ gì kể từ hôm sau, từ resort cho đến công ty, nhiều người cứ chọc tụi mình. Mình thì thoái thác cho qua, anh thì cứ im im cười cười. Bí hiểm thiệt chứ.
Nói chuyện gì không biết mà kéo dài đến gần 12h khuya. Anh bảo thôi vào đi ngủ chứ ngồi đây thấm lạnh, với thức khuya, lại đau như hôm trước. Thì kệ người ta chứ. Cứ làm như là người yêu của nhau không bằng. Mình thì thích không gian như vậy. Ngồi suốt đêm cũng được. Có gió, có sóng biển, có lá cây, có tiếng côn trùng và có cả anh.
Từ sau buổi hôm đó, tụi mình thường xuyên nhắn tin cho nhau nhiều hơn. Tình cảm chưa thực sự rõ ràng. Có lẽ đang thuộc dạng “trên tình bạn, ở dưới tình yêu”. Ca sĩ Min nói hộ tậm trạng của mình đúng vào giai đoạn này. Ở tuổi 24 và vẫn còn nguyên mộng tưởng.
Đi ngủ thôi nha cả nhà! Bye bye!