Nội dung: Cô gái có tên Đài Trang chia sẻ nhật ký của mình qua các clip tự quay... Phân đoạn về các clip sẽ được tác giả cập nhật vào mỗi thứ 6 hàng tuần.

 

CLIP 3 (ĐI DỰ ÁN CÙNG CHÀNG TRAI)

    

     Hi cả nhà! Cả nhà có thấy hôm nay em đen hơn không nè? Chu, hôm nay em dang nắng cả ngày ngoài dự án đó. Mệt gì đâu. May mà có anh chở đi và hỗ trợ nên cũng đỡ.

     Số là sáng nay sếp bảo Trang ra dự án, cập nhật tiến độ, để có kế hoạch marketing mới cho thời gian sắp tới. Chụp hình, quay phim tá lả luôn. Thế là mình chuẩn bị công cụ, xong, qua hỏi phòng Sales xem ai có muốn đi cùng mình ra dự án để cập nhật thêm, kết hợp chụp hình, quay phim post lên trang cá nhân làm hình ảnh, hay gởi cho khách hàng không. Lâu lâu mới có dịp đi cùng người đẹp mà và không phải ai cũng có diễm phúc vậy đâu nha! Cả phòng Sales nhao nhao lên hết liền. Cái anh đứng lên xin sếp và các bạn đồng nghiệp cho đi cùng với mình, với lý do là anh mới, cần cập nhật và học hỏi nhiều, rồi abc đủ kiểu. Không biết thấy anh nói có lý hay thấy anh đã chững tuổi nên nể tí, sếp anh và các đồng nghiệp trêu chọc, ghép đôi với mình một chặp rồi mới đồng ý cho anh đi với mình. Mà nói nhỏ nha, thiệt là từ đầu mình đã nghĩ đến anh đầu tiên rồi. Định nhắn riêng cho anh với lý do như anh đã trình bày cực kỳ hợp lý ở trên, đó là còn mới nên đi theo học hỏi, cập nhật dự án, lấy thông tin làm hình ảnh…, nhưng nghĩ lại, mình ngại quá. Ổng đang tán tỉnh, ỡm ờ với mình, tự nhiên nhắn rủ vậy chẳng khác nào tỏ ý mình đồng ý. Nên thôi, qua thẳng phòng nói luôn cho công minh, danh chính ngôn thuận. Và tùy duyên vậy chứ biết sao. Tự nhiên, tim mình đập loạn nhịp khó tả. Đây đâu phải là lần đầu tiên mình qua phòng Sales nhờ người đi chung đâu. Và khi biết đích thị là anh đi chung với mình thì tự nhiên trong lòng vui lạ. Chẳng biết nữa. Chẳng lẽ mình có cảm tình thật với ổng rồi sao ta. Ối trời ơi! Tình yêu là gì nhỉ?

     Ra dự án mấy trăm hecta, rộng mênh mông bát ngát, cộng với cái nắng như đổ lửa của Sài Gòn thì mọi người biết như thế nào rồi đó. Mình đóng gói bằng áo chống nắng, mũ trùm, khẩu trang các kiểu đầy đủ mà còn cảm nhận rát cả da. May mà anh kiếm đâu ra cái dù che mình nên đỡ được phần nào. Có anh đi cùng phụ và hỗ trợ mình nhiều lắm. Đôi khi không biết là bên cạnh sự nhiệt tình, thì có phải như là người yêu của nhau không nữa. Lăng xăng thấy tội luôn. Lo che nắng cho mình, hỗ trợ chụp hình, quay phim góc sao cho đẹp, ít chói nắng…, rồi mua nước cam cho mình, trữ mấy chai nước lọc kẹp xe. Bên cạnh đó, thì mình cũng kết hợp chỉ dẫn anh một số cái thực tế dự án, với chụp cho anh mấy tấm nét lắm nha, để anh làm hình ảnh, kiểu làm thương hiệu cá nhân đó cả nhà. Cái này trong nghề mình quan trọng lắm, nhất là với các dự án cao cấp.

     Trưa tụi mình kiếm cái quán gần đó, có máy lạnh, vì chiều còn tiếp tục công việc, nhưng anh nói thôi ngồi bên ngoài, có quạt được rồi, dang nắng cả buổi, giờ vào ngồi máy lạnh, thay đổi nhiệt độ đột ngột thì dễ bị đau lắm. Chút qua quán nước ngồi máy lạnh sẽ ổn hơn. Đúng là ông già miền Trung. Đang nóng thí mồ tổ luôn. Mà nghe anh nói có lý nên đành nghe theo chứ biết sao giờ.

     Anh hỏi mình ăn gì, chọn món. Anh nói ăn cơm phần cho vui, với nhiều món, thay vì cơm dĩa cho gọn. Ô kê, thôi thì chiều luôn. Tui dễ tính mà. Trong bữa ăn, qua cách anh gắp bỏ, đùn ăn, cách nói chuyện cứ như thể là thân thiết lắm ấy. Mà mình có thể cảm nhận được sự quan tâm, chân thành từ anh. Là một người có trách nhiệm đó mọi người. Không phải là tỏ vẻ, khéo léo giả tạo đâu.

     Anh nói, trời nắng quá mà, sao đi chi cực vậy? Vừa xa vừa nắng, nam đi còn thấy mệt, huống hồ gì là nữ. Rồi anh hỏi, phòng marketing có nam mà, sao không để bạn đó đi mà mình lại đi. Hay là sếp chỉ định à? Mình nói thực ra là mình xung phong đi đó. Tính mình năng động, thích đi ra ngoài cho thoải mái. Ngồi ở phòng lạnh suốt, bám riết với cái máy tính mắc ớn. Mặc dù sức khỏe của mình không cho phép. Không phải mình “tiểu thư” đâu nha mọi người. Mà cơ địa yếu thì đành chịu. Nhưng coi vậy chứ máu lửa lắm nhen, có cơ hội là tui phan tới. Ví dụ như hôm nay nè. Mặc dù, bây giờ thì đang khò khè, sụt sịt rồi đây.

     Lúc ngồi ở quán nước thì tụi mình nói chuyện nhiều hơn. Qua bên này có máy lạnh cái mát đã gì đâu, cứ như được lên thiên đường từ hỏa ngục. Tụi mình nói về công việc và lần đầu tiên hỏi thăm nhau về một số chuyện mang tính cá nhân hơn. Ví dụ như gia đình có bao nhiêu anh chị em nè, sở thích là gì, rảnh rỗi hay làm gì, cuối tuần hay làm gì…? Mình hỏi anh về những cảnh đẹp ở quê anh, những món đặc sản địa phương… Anh rủ mình khi nào được thì rủ mọi người về quê anh chơi. Cuối tuần là có thể đi được. Tối thứ Sáu bay ra, chiều Chủ Nhật bay vô lại Sài Gòn. Thứ Hai đi làm bình thường.

     Rồi anh chuyển qua mình, hỏi dò nghe nói là mình chưa có người yêu. Riêng ở công ty, không biết bao nhiêu người theo đuổi mà không chịu. Bảo mình kén quá mà. Rồi hỏi mình tiêu chí chọn người yêu, chọn chồng là gì mới ghê chứ. Mình bảo thì tùy duyên số thôi chứ biết đâu. Mình nói nửa đùa nửa thật, nhìn bên ngoài vậy chứ thiệt ra mình có nhiều khuyết điểm lắm đó. Có khi ai đó xui rủi lỡ làm người yêu của mình rồi sau này hối không kịp. Anh còn gạ hỏi: là gì nữa cơ. Rồi còn khéo mồm khen mình, thấy ngoại hình và tính cách đều tốt đẹp cả. Chỉ có mỗi là kén chọn quá thôi. Một hồi thì mình “đẩy bóng” qua anh. Anh nói cũng chưa có người yêu. Mình chớp thời cơ phản đòn ngay, anh cũng có tuổi rồi mà chưa có người yêu, một là xạo nè, hoặc là kén chọn lắm, vì thấy cao ráo, đẹp trai mà. Nhìn tổng quan thấy ô kê. Cái anh nhái lại câu mình, “vạn sự tùy duyên”. Coi như hai đứa huề.

     Đây không phải là lần đầu tiên mình ngồi riêng cùng với một bạn nam. Nhưng đây là lần đầu tiên mình cảm thấy thoải mái, chân thành và thiện cảm, mặc dù là lần đầu ngồi riêng với anh. Cảm thấy rất gần gũi, có thể tin tưởng và cứ như thân thiết lâu lắm rồi í. Không phải như dè chừng, khách sáo, mang tính xã giao như các lần khác. Má ơi, có phải trái tim mình đã rung động với anh rồi phải không ta? Ở bên anh, gần trọn ngày làm việc, mình cảm thấy thật an bình và vui vẻ đến lạ!

     Thiệt tình là trước đây mình đã hai lần rung động, một lần là thời sinh viên, một lần là đi làm rồi gặp anh đối tác. Nhưng kiểu nhất thời, có vẻ trẻ con và mang tính phù phiếm. Không như lần này với anh, thật yên bình và nhẹ nhàng. Ám mình suốt từ trong giờ làm, đến bữa ăn và len lõi vào trong đầu mình cả khi đã vào giấc ngủ.

     Hây dà, hay là thử yêu xem thế nào nha cả nhà. Xem cảm giác thực sự của tình yêu là như thế nào. Trước giờ toàn nghe nói, với đọc và xem biết bao nhiêu chuyện tình lãng mạn rồi. Trang ơi, Trang ơi, Trang ơi. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu…

     Thôi để tiếp theo thế nào nha cả nhà. Vạn sự tùy duyên thôi. Mà còn chưa biết anh có đúng thật lòng như vậy không. Dù sao đó chỉ là cảm giác của mình thôi mà. Đau đầu thiệt chứ.

     Má ơi, anh nhắn tin cho mình nè cả nhà. Đợi tí, mình “rep” anh cái nha.

     Mọi người biết anh nhắn gì hông? Anh hỏi anh gọi nói chuyện có tiện không? Tui đang quay clip mà trời. Rồi anh hỏi mình có mệt nhiều không? Tối ngủ sớm nha! Cứ như tui là người yêu của anh không bằng!

     Ô kê, xong rồi. Xin lỗi mọi người nha! Clip có phần đứt đoạn. Thực ra thì mình có thể cắt ghép clip cho trơn tru, vì đâu phải mình nói “live” đâu. Nhưng như mình đã nói ở clip trước, mình muốn tất cả các clip đều rất thật và liền mạch. Không có bất kỳ một can thiệp chỉnh sửa nào, dù là nhỏ nhất. Không phải mình không tôn trọng người xem đâu nha cả nhà. Đừng hiểu lầm mà tội mình. Mình hiểu sâu sắc việc này và mình yêu mọi người lắm. Mà như mình nói, đây là các clip nhật ký và mình không muốn có bất kỳ việc chỉnh sửa nào. Dù nó có dở, có gì đó thì đó đều là sự chân thật của clip, cũng như của con người mình. Mong mọi người thông cảm nha! Trang cám ơn cả nhà nhiều nhiều lắm!

     Thôi, hôm nay tạm ngừng ở đây nha cả nhà. Cảm thấy nóng lạnh rồi. Hy vọng là tối nay ngủ ngon và sẽ khỏe lại trong ngày mai! Cả nhà ngủ ngon nha! Bye bye!